Chuyến đi bốn ngày ba đêm tự lái ô tô từ Hà Nội lên Hà Giang của tôi không chỉ là một chuyến du lịch mà còn là một hành trình đáng nhớ, đầy thử thách nhưng cũng vô cùng tuyệt vời.
Hà Giang với những con đường đèo uốn lượn quanh co, núi non trùng điệp và những thị trấn nhỏ bé, là một điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích sự mạo hiểm và khám phá.
Ngày 1: Hà Nội – TP. Hà Giang: Nghỉ đêm tại thành phố, thưởng thức ẩm thực đặc sản của Hà Giang.
Ngày 2: Hà Giang – Quản Bạ – Yên Minh – Phó Bảng – Sủng Là – Đồng Văn: Ăn sáng tại Hà Giang, ăn trưa ở Yên Minh, tối ở Đồng Văn và khám phá ẩm thực chợ cổ Đồng Văn.
Ngày 3: Đồng Văn – Lũng Cú – Dinh Vương – Mã Pì Lèng – Sông Nho Quế – Mèo Vạc – Bảo Lạc: Thưởng thức bữa sáng ở Đồng Văn, trưa tại Sông Nho Quế, tối tại Bảo Lạc.
Ngày 4: Bảo Lạc – Tĩnh Túc – Ba Bể – Phủ Thông – Bắc Kạn – Hà Nội: Ăn sáng tại Ba Bể, trưa ở Bắc Kạn, về Hà Nội vào chiều tối.
Chiếc xe vẫn chồm mình lao về phía trước trên con đường quanh co gập ghềnh. Trong bóng đêm đặc quánh giữa rừng núi hoang vu đến rợn người, tôi vẫn hy vọng kịp về thành phố Bắc Kạn trước 11 giờ đêm. Quay sang nhìn vợ, người đồng hành đang lặng im, tôi biết cô ấy cũng đang căng thẳng. Đèn xe chiếu xa về phía trước nhìn vào khoảng không gian hun hút, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là dòng suối lạnh lẽo.
Lúc này, màn hình ô tô hiển thị 20h36, còn 125km nữa mới về tới thành phố Bắc Kạn, dự kiến tới điểm đến lúc 23h18 phút. Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường quốc lộ 34, lác đác trong đêm chỉ có vài ngôi nhà với ánh đèn leo lét, như đèn dầu những năm 90 ở quê tôi.
Giữa không khí căng thẳng, vợ tôi bỗng phá vỡ sự im lặng:
Ở đây buồn cười anh nhỉ, xe họ dừng luôn dưới lòng đường, có xe còn không khóa kìa.
Ừ, hay thật đấy, chắc ở đây không có trộm, hoặc có khi họ coi đường là sân trong nhà mình.
Con đường quanh co gập ghềnh, ban ngày đã khó đi, huống chi màn đêm bao phủ như bất tận. Tôi vẫn cố giữ tay lái, duy trì tốc độ 40-50km/h. Ở những cung đường như thế này, không thể chạy nhanh hơn vì rất dễ bị lật khi gặp các đoạn cua gắt bất ngờ.
Vợ tôi chợt nói:
Bố ơi! Có ai đứng bên vệ đường kìa! Tôi giật mình, tóc gáy dựng đứng. Giữa nơi hoang vu thế này, làm gì có ai đứng vệ đường? Lấy lại bình tĩnh, tôi tự trấn an và quyết định không dừng lại. Đoạn đường vẫn tiếp tục kéo dài trong bóng tối, mỗi km trôi qua như kéo dài mãi.
Sau một hồi đấu tranh giữa lo lắng và hy vọng, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy ánh sáng của văn minh nhân loại, một dãy đèn đường hiện lên trước mắt. Đó là thị trấn Tĩnh Túc, nơi chúng tôi hy vọng có thể tìm được một nơi nghỉ ngơi an toàn. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cả hai nhà nghỉ tại đây đều không còn phòng hoặc không đủ tiêu chuẩn để lưu trú.
Cuối cùng, tôi quyết định tiếp tục hành trình, đi thêm 37km nữa trong bóng đêm để đến huyện Ba Bể, Bắc Kạn. Trong tâm trí tôi lúc này là những câu chuyện ma rừng, ma suối, những ngôi mộ thiên táng, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững tay lái. Bất ngờ, chúng tôi tìm thấy một homestay nhỏ, mới và sạch sẽ, nơi chúng tôi có thể nghỉ ngơi qua đêm. Cảm giác an toàn và ấm áp khi nhìn thấy gia đình mình ngủ ngon lành trong căn phòng nhỏ khiến tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cuộc sống là một hành trình dài bất tận, từ khi hình thành trong bụng mẹ cho đến khi nằm xuống và hòa mình vào đất. Mỗi trải nghiệm, dù vui hay buồn, đều là một phần quan trọng trong quá trình trưởng thành và học hỏi của con người. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi thêm yêu quý cuộc sống, mà còn nhắc nhở tôi rằng, đôi khi, chính những khoảnh khắc khó khăn và thử thách mới làm nên giá trị thật sự của cuộc sống.
Với tôi, du lịch không chỉ là điểm đến, mà còn là cả hành trình di chuyển. Hành trình 904km, lái xe 21 tiếng từ Hà Nội đến Hà Giang và quay trở lại đã cho tôi những trải nghiệm không thể nào quên. Nó làm tôi nhận ra rằng, cuộc sống thật mênh mông và quý giá, và những trải nghiệm này là những khoảnh khắc vô giá mà tiền bạc không thể mua được.
Hành trình cùng gia đình qua núi rừng bao la rộng lớn, tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, nhưng cũng tràn đầy năng lượng và hứng khởi. Đây chính là những giá trị đích thực mà chuyến đi này mang lại – một hành trình để đời, không chỉ trên con đường thực địa, mà còn trong tâm hồn và ký ức.
CTO Tuân Nguyễn