Mười năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi tốt nghiệp đại học, khoảng thời gian dài tưởng chừng đã làm phai nhạt đi những kỷ niệm thời sinh viên. Nhưng hôm nay, khi cả lớp tụ họp lại, mọi ký ức như sống dậy, từng hình ảnh, từng khuôn mặt lại hiện về, mang theo bao cảm xúc không thể diễn tả bằng lờ
- Mày đã thấy trong danh sách làm đồ án chưa?
- Dạ lớp em chưa đọc danh sách chiều nay mới nhận danh sách thầy ạ!
- Ừ, tốt rồi thầy thấy anh nợ 1 môn nên phải thi tốt nghiệp, nhưng anh mà phải thi thì hơi phí nên thầy cho anh vào danh sách làm đồ án.
- Ôi thế ạ em cũng đang muốn hỏi, may quá gặp thầy ở đây hóa ra là thầy đã giúp em, em cám ơn thầy nhiều ạ.
- Anh không cần cám ơn tôi, thôi anh cố gắng mà hoàn thành tốt đồ án nhé.
Thầy Dự là trưởng khoa, thầy dạy môn Cấu tạo vi tính đây là môn mình rất thích học và nó thật sự đem lại thu nhập cho mình từ năm thứ 2 ĐH qua việc lắp đặt máy tính cho các bạn ở ký túc xá, và mình gia sư 2 cậu khác cùng kiếm tiền chắc hẳn cũng vì hay tranh luận trên lớp về các bài của môn này nên thầy ấn tượng với mình.
Nói rồi thầy giơ tay chào điệu chào quen thuộc mỗi khi thầy bước vào lớp và bước ra khi hết giờ, mình đứng mà rưng rưng không nói thêm lời nào, nhìn thầy bước vội khuất sau nhà E nơi chiếc xe của thầy đang đợi.
Hôm nay sau 10 năm nâng chén rượu với thầy, nhắc đến thầy vẫn tưng tửng ấn tượng nói: việc này vô tư thầy giúp.
Nợ môn kinh tế chính trị đã thi 4 lần không qua khỏi, người yêu thì kèm cặp, bảo cậu ôn câu này cậu ôn câu kia đi, quay đi quẩn lại vẫn mấy cái câu hỏi về tư liệu sản xuất với giá trị và giá trị sử dụng của sản phẩm…ối trời ơi, đến phát điên lên trong những ngày cuối khi trường xếp danh sách làm đồ án và danh sách phải thi, nợ môn thì chắc chắn phải thi, mình đã xác định cả điều này ngay cả mình được 7 phẩy mấy thì vẫn phải thi mà thôi.
Ngày ấy, khi nhận tin mình được làm đồ án thay vì phải thi, tôi đã chạy một mạch lên tầng 6 nhà A để báo tin mừng cho người yêu. Cảm xúc bất ngờ, vui sướng và nhẹ nhõm lan tỏa khắp người, như thể vừa vượt qua được một chướng ngại lớn trong cuộc đời sinh viên. Nhưng rồi, sau tất cả, tôi vẫn chưa thể ra trường cùng các bạn. Phải một năm sau đó, sau khi đã đi làm, tôi mới quay lại trường thi môn Kinh tế chính trị - môn học mà tôi đã nợ suốt nhiều năm trời. Đó cũng là bài học đắt giá về sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ.
Những năm tháng đại học qua đi nhanh chóng, để lại trong tôi bao kỷ niệm đáng nhớ. Đó là những ngày tháng miệt mài trong thư viện, những buổi học căng thẳng, những lần ôn thi đến mờ mắt, và cả những buổi chiều mưa cùng người yêu lang thang khắp các quán net để khám phá internet và lập nick Yahoo đầu tiên. Đó cũng là thời gian tôi quen biết và gắn bó với những người bạn tuyệt vời như Cường "chấm phẩy", Bích, Đạt - những người đã cùng tôi chia sẻ biết bao kỷ niệm vui buồn trong cuộc sống sinh viên.
Nhớ lại những ngày đầu đại học, tôi không thể quên buổi gặp gỡ với Cường. Mẹ của Cường mời tôi bữa cơm đầu tiên, giúp tôi cảm thấy bớt đi sự rụt rè và lo lắng khi bước vào môi trường mới. Cũng từ đó, tình bạn giữa chúng tôi ngày càng bền chặt, tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên.
Thời gian trôi qua, những giờ học trên lớp với các môn học cực nhọc cứ lần lượt trôi đi, để lại trong tôi những hình ảnh không thể nào phai mờ. Những lần ngồi trong phòng máy tính, cùng các bạn Đức lớp trưởng, Tuấn đầu bạc, Trường béo, Thái xalem... tất cả chúng tôi đều tập trung vào màn hình xanh lét của môn NC và Pascal - một môn học thật sự "kinh hoàng" đối với nhiều bạn gái. Tôi vẫn nhớ giọng cô Thơm vang lên mỗi khi hướng dẫn chúng tôi cách vào chương trình, những lần bạn Dũng Quỳnh hỏi bài, hay Thúy "paperama" và Thu Hằng xin mượn USB của cô - chiếc USB 32MB mà lúc đó thật sự là "báu vật".
Kỷ niệm nối tiếp kỷ niệm, từ những buổi học giáo dục thể chất, những kế hoạch đi Cát Bà, những buổi cắm trại xuyên đêm, cho đến những buổi học triết với thầy Tiến - tất cả đều như một cuốn phim quay chậm, hiện về trong tâm trí mỗi khi tôi nhớ lại thời gian ấy. Những giờ học căng thẳng, những buổi ôn thi đến mờ mắt, những lần chọc phá bạn bè, tất cả đều trở thành những ký ức đẹp đẽ mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Ngày bảo vệ đồ án, những bó hoa thắm, những vạt áo dài trắng, những tiếng cười nói rộn ràng, tất cả đều như một bức tranh hoàn hảo cho ngày chia ly. Chúng tôi, những sinh viên vừa hoàn thành đồ án, đứng bên nhau, trao nhau những lời chúc mừng và cái ôm chia tay. Đó là một ngày tháng 5 rực rỡ, khi hoa phượng đỏ rực khắp sân trường, và chúng tôi - những sinh viên năm cuối - chuẩn bị bước vào đời với niềm tin và hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Thế nhưng, sau buổi đó, lớp học không còn đông đủ như trước. Không còn những giờ ngồi chung bàn, không còn những buổi học căng thẳng, không còn những tiếng cười đùa vang vọng trong lớp. Mọi thứ dần trôi vào quá khứ, chỉ còn lại những ký ức và nỗi nhớ nhung về một thời sinh viên đầy mộng mơ.
Mười năm sau, chúng tôi lại có dịp họp lớp. Cảm xúc trong tôi dâng trào khi bước vào hội trường, nhìn thấy những khuôn mặt thân quen, những nụ cười rạng rỡ của bạn bè. Thầy cô cũng đến dự, và chúng tôi lại có cơ hội được ngồi bên nhau, nhắc lại những kỷ niệm xưa. Tôi cảm thấy tự hào khi thấy nhiều bạn trong lớp đã thành đạt, mỗi người một công việc, một cuộc sống, nhưng tình bạn và sự gắn bó vẫn không hề thay đổi.
Kỷ niệm 10 năm ra trường
Buổi họp lớp hôm đó thật sự là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời tôi, đánh dấu một chặng đường đã qua, và mở ra những chặng đường mới trong cuộc sống. Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc sống có thay đổi, nhưng những ký ức về thời sinh viên, về những người bạn, về những thầy cô vẫn mãi mãi ở trong lòng tôi, như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Ngày 1 tháng 11 năm 2015- Nguyễn Tuân